Lớn lên rồi em sẽ hiểu!
Suất cơm hai ngàn | |
Hiểu, để yêu thương | |
Nước mắt | |
Đánh rơi | |
Đánh đổi |
Ngày ấy, mình cũng chỉ bằng các em bé này thôi, ngơ ngác tiễn bố đi xa mà không hiểu nỗi đau là gì, để rồi đau, đau mãi đến tận bây giờ cho dù đã 49 năm trôi qua... Nỗi đau, cuộc sống thiếu bố kể mãi sẽ chẳng bao giờ hết, chẳng ai có thể hiểu nếu không ở trong hoàn cảnh này.
Ngày ấy, sau ngày 24-6-1967, thi hài bố mình cũng được đưa về Nhà hát lớn Hà Nội từ chiến trường Khu 4 làm lễ truy điệu, bởi máy bay mỹ đã ném bom khiến cả 5 người đi công tác vào chiến khu mãi mãi không bao giờ trở về... Gia đình mình cũng đau buồn như gia đình các chiến sỹ Không quân hôm nay bởi thi hài đâu có còn nguyên vẹn...
Ngày bố đi xa, sau một chuyến đi công tác hơn 1 tháng, mình mới có 6 tuổi, 2 em mình một đứa lên 5, một lên 3, cả ba đứa đều không biết nỗi đau mất bố là thế nào, chỉ thấy người lớn khóc là khóc theo. Mình là chị cả, vẫn nhớ bà ngoại ra cầu ao ngồi khóc vì sợ cháu biết. Bác đến lớp mẫu giáo đón mình về mà nước mắt lưng tròng. Cả nhà thi nhau khóc, mình cũng khóc theo...
49 năm vẫn không thể nào quên, 55 tuổi rồi vẫn nguyên vẹn nỗi đau mất bố. Những năm tháng dài đằng đẵng đi học, đôi khi có ai đó tỵ nạnh chế độ con Liệt sỹ, khi là cái cặp sách, miễn học phí, cộng thêm điểm trong các kỳ thi, ngày 27-7 hằng năm có người của cơ quan đến hỏi thăm... Nhưng chắc chắn không ai hiểu rằng Nỗi đau này đã ngặm nhắm đến mòn mỏi tâm can những người con thiếu đi tình cảm của người cha. Đôi khi chỉ thèm lắm, thèm lắm một tiếng gọi bố ơi, ba ơi như bao bạn bè cùng trang lứa. Đơn giản thế mà sao không thể...
Suốt cuộc đời mỗi khi gặp chuyện buồn, gặp thất bại mình đều khóc thầm, gọi thầm Ba ơi, Ba ơi. Và cũng chính trong những giây phút ấy mình lại hứa sẽ cố gắng, sẽ vượt qua, vươn lên bằng chúng bạn chỉ vì con là con gái của Ba... Rồi mọi chuyện cũng qua đi, và mình luôn tin rằng Ba luôn ở bên cạnh, đi cùng mình suốt cuộc đời này, nhưng nỗi đau thì cứ đau mãi...
Sớm nay, nhìn em bé trong ảnh, mình bật khóc, thương các em sẽ lại côi cút suốt cuộc đời này, bởi dù có bù đắp bao nhiêu cũng không thể. Bé ơi em chưa hiểu nỗi đau này, lớn lên rồi em sẽ thấy, mất cha là mất tất cả...
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ phương thức lãnh đạo, cầm quyền của Đảng, yêu cầu cấp bách của giai đoạn cách mạng mới
Phẫu thuật vi phẫu cứu sống bệnh nhân bị ung thư lưỡi
Đảm bảo an toàn đối với thực phẩm hỗ trợ người dân vùng bão, lũ
Lãnh đạo LĐLĐ thành phố Hà Nội tặng quà Trung thu cho con công nhân game bài uy tín
Cao tốc Biên Hòa - Vũng Tàu gặp vướng về giải phóng mặt bằng và vật liệu xây dựng
Ngày 16/9: Thông luồng đường thủy qua cầu Long Biên - Chương Dương
3 lý do để chờ đợi iPhone 17 Air
Tin khác
Thầy và trò Trường THPT Chuyên KHXH&NV chung tay ủng hộ đồng bào bị ảnh hưởng bởi bão lũ
Cộng đồng 16/09/2024 11:28
Chồng chất nỗi đau sau lũ, cán bộ Công đoàn cần lắm một mái nhà
Cộng đồng 16/09/2024 11:19
Mâm cỗ rằm Trung thu gồm những gì?
Cộng đồng 16/09/2024 07:00
Nghĩa đồng bào tiếp tục được phát huy khi gian khó
Cộng đồng 16/09/2024 06:21
Sinh viên Trường Đại học Điện lực tích cực hỗ trợ người dân vùng lũ
Cộng đồng 15/09/2024 14:58
Người khiếm thị quận Thanh Xuân chung tay ủng hộ các tỉnh bị thiệt hại do bão lũ
Cộng đồng 15/09/2024 12:35
Có thể bảo quản kem bao lâu trong ngăn đá tủ lạnh?
Cộng đồng 14/09/2024 15:01
Cách xử lý nước sinh hoạt và vệ sinh môi trường sau bão, lụt
Cộng đồng 14/09/2024 14:56
Những nụ cười của người dân Mỏ Đá
Cộng đồng 14/09/2024 13:25
Thiết lập cầu vận chuyển miễn phí hàng cứu trợ người dân bị ảnh hưởng trong vùng bão, lũ
Cộng đồng 13/09/2024 20:42