Vệt nắng phố quen
Nhớ sao lê chát quê mình! Nhịp khúc giao mùa |
Ảnh minh họa |
Một người phụ nữ đội nón tất tả đi với gánh hàng rong trên vai. Một đường phố rợp bóng hai hàng cây cao, có những ngôi nhà đang cố cao hơn cả cây. Một vỉa hè đầy nét văn hóa của Hà Nội từ xưa đến nay.
Nếu để ý thêm, ta còn thấy, người qua đường đã mặc áo ấm, lá trên cành ngả sang sắc vàng và còn lại rất ít, thời tiết có vẻ quang đãng khô hanh... Đúng rồi, Hà Nội cuối thu, đang đứng đón mùa đông, có lẽ là Hà Nội của tháng 10 thì phải!
Hà Nội tháng 10...
Ta chợt nhớ ngay đến câu hát "Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội "... Chỉ có 4 chữ đột ngột đổi chỗ cho nhau mà làm tâm hồn ta cũng nghiêng ngả theo chúng cùng với nỗi nhớ miên man... Ngả nghiêng giống như tia nắng kia. Ở giữa tấm hình, chiếu hơi xiên góc, một đặc thù cũng của “Hà Nội mùa này chiều không buông nắng”, không còn gay gắt nóng bỏng, không còn chiếu thẳng đỉnh đầu của mùa hè nóng bức...
Có cảm giác, nếu như đi thêm vài bước nữa ta sẽ bắt gặp những “quán cóc liêu xiêu”, sẽ được nghe tiếng quân cờ đập chan chát lên bàn để phân định thắng - thua. Hoặc được nghe những vần thơ cóc không chuyên của những “nhà thơ hưu trí”, tranh thủ trời se lạnh trốn ra quán làm mấy ly rồi thổi hồn cho những cành cây khô đang nghiêng nghiêng ở bên cạnh bằng những câu thơ liêu xiêu độ cồn.
Hà Nội là thế! Siêu xe vẫn dừng bên cạnh quán cóc tạm bợ, đường cao tốc không dám lấn sân của ngóc cùng ngõ hẻm, nhà chọc trời không che nổi hương khói của đình chùa thâm nghiêm... thì mới là Hà Nội của chúng ta. Nét văn hóa vỉa hè truyền thống trong lòng người Tràng an giống như máu trong tim, như muối trong biển, như người Việt trên đất Việt.
Tôi bỗng muốn tiến thêm vài bước nữa để đến chiêm ngưỡng cảnh Hồ Tây đang “tím mờ” trong cái lạnh đầu đông. Muốn được chầm chậm đi trên đường Cổ ngư, như những đôi trai gái đang bận yêu nhau mà không bước nhanh lên được...
Thốt nhiên, những câu hát cứ ngân nga trong tâm trí tôi: “Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ/ Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay/ Hơi ấm trao em tuổi thơ ngây/ Tưởng như, tưởng như còn đây...
Tại sao hơi ấm đó vẫn tưởng như còn đây? Hơi ấm đó là tình yêu, tình thương của người Hà Nội sẵn sàng dành cho nhau và dành cho tất cả những ai có cùng tình yêu với mảnh đất Hà thành.
Nguyễn Việt Dũng
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Gần 500 học sinh trên địa bàn huyện Đan Phượng được chăm sóc răng miệng miễn phí
Dấu ấn văn hóa Thủ đô qua bảy thập kỷ kể từ Ngày Giải phóng
Tái hiện những ngày tiếp quản Thủ đô qua 200 tài liệu quý
Vướng mắc về xử phạt hành vi để du khách trốn ở lại nước ngoài trái pháp luật
Linh hoạt các giải pháp để học sinh vùng “rốn lũ” ở Hà Nội được học trực tiếp
Hành khách xúc động khi nhận lại gần 40 triệu đồng để quên trên xe buýt
Phối hợp triển khai hiệu quả các hoạt động trong khối giáo dục
Tin khác
Tái hiện những ngày tiếp quản Thủ đô qua 200 tài liệu quý
Văn hóa 24/09/2024 20:52
"Giao lộ sáng tạo" kết nối quá khứ với tương lai
Đề án Hà Nội 24/09/2024 08:03
Triển lãm ảnh "Hà Nội trong tôi": Hành trình 19 năm vươn mình bứt phá
Văn hóa 23/09/2024 15:31
Sôi nổi, hấp dẫn Lễ hội chọi trâu truyền thống Đồ Sơn năm 2024
Văn hóa 21/09/2024 19:24
Triển lãm 3D đưa lịch sử Hà Nội vào không gian ảo
Văn hóa 20/09/2024 17:39
Festival Thu Hà Nội 2024: Tinh gọn quy mô nhưng vẫn nhiều trải nghiệm hấp dẫn
Văn hóa 20/09/2024 13:48
Những mùa trăng thương nhớ
Văn hóa 19/09/2024 12:39
"Lá lành đùm lá rách", câu chuyện đoàn kết từ vùng bão lũ
Văn hóa 15/09/2024 08:16
Ứng xử có văn hóa với hàng cứu trợ
Văn hóa 15/09/2024 06:43
Đường tình
Văn hóa 13/09/2024 09:44